Friday, March 16, 2012

Đặt cục gạch

Hic, tình hình là Blue khá lu bu, đúng hơn là ngó net được chứ không có đủ thì giờ ngồi chăm chú viết 1 bài đủ đầu - mình - tay chân như Blue muốn vì hay bị phân tâm việc ngoài, nên giờ phải lập ra cái danh sách cái gì mình muốn viết, sau này có ngó lại thì nhớ ra mình đã từng muốn viết cái chi. Viết xong cái nào Blue sẽ xóa cái gạch đầu dòng đó đi, hy vọng là danh sách này không quá dài. Có ai ủng hộ Blue hông nè???

- Trí thức (suy nghĩ cá nhân thui à, chứ trình độ, kinh nghiệm lẫn lương tâm không cho phép mình kết luận cái chi hết)
- Two - line trend (chủ đề coi bộ hấp dẫn và khơi gợi tính tò mò)
- Chữ và tiền (cái này dính dáng tới công việc mới)
- Độc thân

Tạm thời Blue nhớ nhớ được mấy em này, khi nào nhớ tiếp lại gạch tiếp hỉ? Chúc mọi người ngày đi làm cuối tuần vui!


Friday, January 27, 2012

Tân xuân

Hic, trước tiên là cho Blue gửi lời xin lỗi tới mọi người vì dạo gần đây không blog liếc gì hết. Blue có hứa sẽ cập nhật tình hình việc làm cho mọi người nhưng cứ mấy lần nhìn bản nháp, thấy không muốn nhắc lại những chuyện buồn nữa, nên cũng không ấn nút "publish". Blue chỉ xin nói tóm tắt là Blue đã dừng công việc ở công ty cũ và hiện đang theo những dự án nho nhỏ, có thể không mang lại cho Blue nhiều lợi ích về mặt kinh tế, nhưng ít ra Blue cảm thấy đam mê, có thể bỏ ra nhiều tâm huyết và nhất là được tôn trọng trong lúc thực hiện.

Phần nữa là về cuối năm, Blue bắt đầu quá trình trị bệnh, môt số bệnh vặt nhưng cũng nên theo dõi cẩn thận vì Blue không muốn biến chứng lung tung khiến gia đình lo lắng. Hiện giờ mọi thứ cũng tạm ổn rồi, mọi người đừng lo quá nhe!

Đầu năm mới, Blue mến chúc mọi người, những cô chú, anh chị gần xa đã một hay nhiều lần ghé qua góc nhỏ này của Blue, được dồi dào sức khỏe để thực hiện được những điều mình mong muốn, sau nữa là gia đình - tình cảm luôn được viên mãn. Có sức khỏe và tình cảm, Blue tin mọi người sẽ được thăng tiến trên con đường sự nghiệp mà mình đã chọn.

Thân gửi đến mọi người bức hình tết (hiếm hoi) Blue mới chụp với mẹ đỡ đầu.

Tuesday, November 22, 2011

Hùng ca sử Việt

Lâu lắm rồi Blue không viết gì về nhạc, kể cũng buồn nhỉ? Không phải không viết vì không nghe đâu nhé, ngày nào Blue mà không nghe nhạc, chắc ngày đó khó sống nổi. Ở nhà thì bật nhạc nghe lúc làm việc nhà. Đi làm thì bật lúc nghỉ trưa hay lúc nào ... tranh thủ được (công ty gần như cấm không được đeo phone khi làm việc, may quá Blue ít nghe phone, nghe 1,2 bài là bỏ xuống). Còn đi chơi thì sao ta, phải tranh thủ ghé cafe để nghe nhạc (dĩ nhiên là mấy quán mở nhạc tin tưởng được, chứ không phải trà sữa nhạc teen đâu à!).

Monday, November 21, 2011

Kiến

Trong văn học từ nhỏ tới lớn thì người ta ca ngợi con kiến dữ lắm. Nào là cần cù, đoàn kết tùm lum. Nhưng mà Blue thì lại rất là ớn kiến. Kiến nhỏ kiến lớn, ghét đều, chắc chỉ trừ kiến trúc với kiến trúc sư ra thôi (tại người ta cũng hay gọi họ là "dân kiến").

Monday, August 29, 2011

Đi làm (4)

Đến người giỏi nhất cũng hông biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Câu này bình thường ai nghe cũng thấy nhẹ, nhưng tới lúc đụng chuyện mới là thấy nó nghiêm trọng tới mức nào. May mà mình chưa tới nỗi vậy. Dù gì cũng thở hắt ra 1 tiếng cho nhẹ lòng 1 chút.

Wednesday, August 17, 2011

My singleness (2)

Tự dưng hôm chủ nhận coi Thay lời muốn nói, bật trúng ngay cái đoạn cô MC nói: "Hễ là con gái, khi yêu ai phải tỏ ra yếu đuối, để được người ta chăm sóc, nâng niu thì tình yêu đó mới bền. Còn hễ mà cứ tỏ ra quan tâm, săn sóc cho người ta thì trước sau gì người ta cũng bỏ chạy!" Thở dài một tiếng cho bản thân, vì nghĩ là nó cũng đúng với mình.

Hình như ai quen mình, chưa nói là yêu, cũng đã nghĩ mình rất mạnh mẽ. Hình như cách xử lý mọi thứ của mình vô tình đã che giấu đi cái yếu đuối vốn dĩ bên trong. Mình vốn rất cần một bóng tùng quân để chia sẻ cơ mà, nhưng sao chẳng ai hiểu được nhỉ? Mà càng mạnh mẽ, thì người ta càng thấy người ta "không có việc để làm" và sự có mặt của người ta cũng "không ảnh hưởng đến đời mình mấy" (trích lời khuyên của một chị trong cơ quan).

Tự dưng hôm nay thấy đau, rất đau. Mọi thứ như một cuốn phim chiếu chậm. Nhớ những lần đi chơi, lạnh cóng, co ro trong một vòng tay tưởng chừng như sẽ ôm mình trọn đời. Cuối cùng thì vòng tay cũng lạc lỏng, mình vẫn phải tự lo cho mình. Khi nghĩ là mình đã đồng điệu với một người, thì định mệnh cũng trớ trêu. Đau không thể tả. Đâu là duyên, đâu là nợ?

Lúc trưa ngồi nói chuyện với con bạn chí cốt, nói được một bụng chuyện, nhưng rồi cũng ngổn ngang, thay vì thanh thản. Mình không làm được như nó, không vỗ ngực nói thẳng "Tui sống không cần đàn ông!", nhưng vẫn cứ lo lắng cho người ấy, và rồi "riêng chiều nay em biết một mình em".

Mình chấp nhận chuyện chờ đợi, kể cả cho một thứ mênh mông, vô định. Nhưng sao mình vẫn thấy đau, hay là mình đang thấy uất thì đúng hơn. Lúc sáng có người khuyên "sống thì đừng nên đàng hoàng quá" nhưng hình như mình chả dám làm gì hơn, mình không cho phép mình như thế.

"Khi ta mỉm cười và nói không sao
Là khi ta biết mình đau xé lòng không ít" 
(Nguyễn Phong Việt)

viết cho một đêm nặng lòng


Sunday, August 14, 2011

Đi làm (3)

Blue tính viết tiếp những thứ kì trước còn dang dở, nhưng thiệt ra là chưa có hứng (hay mất hứng ta?) và cũng hơi lu bu, mọi người thông cảm hén!

Hơn một tháng đi làm, lãnh được những đồng lương đầu tiên, về đưa cho mẹ hết. Tự dưng lúc đó thấy rất là buồn, những gì mình làm ra quá nhỏ nhoi so với công sức ba mẹ nuôi mình tới giờ này, mà ba mẹ có bao giờ kể lể đâu.

Một tháng đi làm, cuối cùng cũng nhấc được cái suy nghĩ nặng nề mà Blue đã nói ở đây. Nhiều người cũng bu quanh, hỏi Blue chia tay có buồn không. Thực ra là không, thấy nhẹ nhõm thì đúng hơn. Hình như tình cảm nó ra đi từ từ, nên tới lúc dứt là dứt thôi, không uỷ mị khóc than hay dằn vặt gây gổ gì cả. Im lặng, tất cả chỉ là im lặng.

Hình như 6 năm cho Blue cái tính tự lập, đứng vững nhiều quá. Mọi thứ do mình tự xử lý, thì bây giờ cũng vậy thôi. Tại sao lại phải buồn khi mình đã không làm gì sai trái. Hôm nay đọc blog của chị một người bạn, thấy viết toàn trúng ý mình: "Xin hãy thành thật nói rằng tình yêu xưa đã hóa thành tro bụi. Vì phượng hoàng chỉ có thể sống lại từ trong đống tro tàn, trái đất chỉ có thể sinh ra từ một vụ nổ, con người chỉ có thể ra đời trong nỗi đớn đau của mẹ. Và nói rằng mình đau hóa ra là cho mình một cơ hội để tái sinh sau một cái chết của tình yêu." Bởi vậy mà Blue cũng đi tìm hạnh phúc mới (cái này chị Moon biết chị Moon hen!)

Thực sự chưa bao giờ trong 6 năm nay, Blue cảm thấy bình an và được chia sẻ nhiều như bây giờ. Chưa biết mọi thứ trong tương lai như thế nào, nhưng bây giờ, ngay lúc này Blue cảm thấy rất ổn. Chỉ phải tội, dạo này Blue bị chán ăn. Mọi thứ không thực sự nghiêm trọng nhưng Blue cứ thấy ngán, nếu không có người đó chắc 1 ngày Blue không thèm ăn đủ 3 bữa luôn quá!

Nào giờ Blue nói Blue rất là thích giỏ xách. Bây giờ Blue thấy giảm giá mà không bước vô coi luôn, không biết mình có bị gì không ta? Tối hôm qua mẹ cũng hỏi sao dạo này hông đi ngó ngó coi giỏ nữa đi. Trả lời mẹ, tự nhiên con chán quá. Không biết vì thay đổi môi trường hay lòng mình thay đổi nữa. Mẹ nói dạo này Blue ốm đi rồi, trừ cái mặt thì nó cứ tròn tròn nên người ta ít để ý. Haiz, tự nhiên thấy giận mình quá, lớn đầu rồi cứ để mẹ lo, đúng là "có con 100 tuổi lo đến 99 năm".

Giờ đây tự dưng lại thấy thời gian của mình quá là rộng rãi (hơn người bằng tuổi). Chẳng lẽ trước đây những lo lắng, áp lực làm mình khủng hoảng tới vậy sao ta? Bây giờ mình thích một người, mình đi thiệt chậm, từng ngày từng giờ. Mình không hối không thúc, hình như mình sợ người ta ngợp. Vì mình biết ai cũng cần thời gian để chấp nhận những xao động trong lòng, để biết mọi thứ là nhất thời hay là duyên số.

Bây giờ chỉ ước có ai ở kế bên hát mình nghe bài này: 
"Này em, đừng dấu muộn phiền trong mắt sâu
Ðừng giấu bàn tay trong tóc mây
Hãy tựa đầu lên vai anh
Em sẽ thấy muà xuân về rất nhẹ từ trái tim anh nồng nàn yêu em" (Từ Công Phụng)

Em cảm ơn chị Moon vì đã mang người đó lại gần em!