Monday, November 21, 2011

Kiến

Trong văn học từ nhỏ tới lớn thì người ta ca ngợi con kiến dữ lắm. Nào là cần cù, đoàn kết tùm lum. Nhưng mà Blue thì lại rất là ớn kiến. Kiến nhỏ kiến lớn, ghét đều, chắc chỉ trừ kiến trúc với kiến trúc sư ra thôi (tại người ta cũng hay gọi họ là "dân kiến").
Sở dĩ bạn Blue ghét kiến là vì những lý do rất là thông thường. Kiến lớn thì cắn đau, sưng, khó lành, có khi còn để lại thẹo. Kiến nhỏ thì lại đông, chạy lại nhanh, bu bám tùm lum, mà đặc biệt là ... nhột! Bởi vậy hễ thấy kiến là bạn Blue phải tìm cách tranh cho xa, hoặc là giữ chỗ của mình đừng để bị kiến bu (còn giết kiến là biện pháp chẳng đặng đừng mà thôi).

Vậy mà sáng đầu tuần, bước vô phòng, ngay góc mình ngồi, kiến thôi là kiến. Kiến đen không hiểu từ đâu ra mà chạy tứ tán. Dòm lại, mình có bó bông hồng đã bắt đầu tàn. Tự nghĩ, không lẽ kiến thích ăn bông ta? Vụ này nhỏ lớn chưa thấy lần nào. Mà thôi, giết lầm còn hơn bỏ sót, lật đật lấy giấy, gói bó bông lại, đem quăng trong thùng rác. Về chỗ, lại xử lý tiếp bọn kiến. Lấy khăn ướt lau khắp một lượt, vẫn còn rải rác, mà kiến vẫn chạy tung tăng. Để ý, nếu kiến bắt nguồn từ bó bông, thì hồi nãy dọn, nó phải bu lên bó bông hoặc tờ giấy gói bông chứ. Vậy là lần mò lại coi thủ phạm là cái gì.

Tiêu diệt được đại đa số đàn kiến cho nó đỡ rối mắt và đỡ gớm. Blue lần mò theo "lộ trình" chính của "bọn nó", lần 1 hồi ra ... chỗ bà sếp! Má ơi, bả ăn bịch kẹo không gói ghém gì lại, quăng đó từ hôm thứ 7, qua weekend, thảo nào kiến không bu mới lạ!

Vậy là lật đật quăng cái bịch kẹo, cầm khăn ướt lau tiếp cái bàn kế bên, lau cả cho chị ngồi đối diện, nạn nhân tiếp theo. Haiz, ta nói, kiến đâu ra mà lắm thế này? Một hồi, chừng 15 phút sau khi bắt đầu làm việc, "nhân vật chính" xuất hiện, hỏi "Ủa sao kiến dữ vậy?", Blue trả lời lý do rồi được đáp lại một câu gọn lỏn "Ủa vậy hả? Ai biết đâu!", sao hôm nay nhiều ủa vậy ta?

Tiêu diệt thì chỉ được một phần, còn lại phải ngồi thấy con nào đi ngang là "dứt điểm". Trời hỡi, có khi mình đang đánh máy, nó bò lên mu bàn tay, chịu không nổi, da gà da ốc có nhiêu nổi lên hết trơn. Tới hết giờ sáng, tay chân mình lạnh ngắt, hic hic, đi làm mà còn hơn đi đánh trận nữa!!!

5 comments:

guy said...

đang bị dị ứng hay gió mày mà gặp ổ kiến lửa là dựng gai óc gai ót lên

DT said...

Trời, đi đâu mất tích gần 3 tháng vậy :) Có vẻ công việc của Blue ổn hả. Viết thường xuyên nhe.

BeBo said...

Blue ơi, đổi màu chữ cho đậm hơn, dễ đọc nha cưng. Chữ lợt và sáng hơi khó đọc đó nhỏ, hay tui già rồi hổng chừng???

Skyblue Nguyễn said...

@Anh Jazzy: ui lâu ngày bỏ bê facebook sang đây anh thay tên đổi họ luôn rồi hả anh? Anh nói đúng y chang mấy cái cảm giác của em, thêm nữa em nhìn đám kiến rối rắm chạy tán loạn đen thùi là bực mình rồi!
@Chú DT: tình hình công việc con sẽ viết 1 bài khác chú hén, mấy tháng nay lòng không yên mà lại lu bu, nên ngưng viết, vì không muốn than thở ở nơi này đó chú! À, sao con vô blog chú không được, buồn ghê, không có nhạc hay để nghe!
@Cô Bebo: con không để ý lúc set cái theme này, cô thông cảm nha, con chỉnh màu lại rồi đó cô!

Tanya said...

chị cũng ớn mấy em kiến lắm....hôm nào trời chuyển mưa là chuẩn bị thấy kiến đi hành quân. Chị nhỏ Annie ăn kẹo để quên trên bàn thì sẽ bị nguyên bầy bu đen thui nổi da gà luôn á.