Sunday, August 14, 2011

Đi làm (3)

Blue tính viết tiếp những thứ kì trước còn dang dở, nhưng thiệt ra là chưa có hứng (hay mất hứng ta?) và cũng hơi lu bu, mọi người thông cảm hén!

Hơn một tháng đi làm, lãnh được những đồng lương đầu tiên, về đưa cho mẹ hết. Tự dưng lúc đó thấy rất là buồn, những gì mình làm ra quá nhỏ nhoi so với công sức ba mẹ nuôi mình tới giờ này, mà ba mẹ có bao giờ kể lể đâu.

Một tháng đi làm, cuối cùng cũng nhấc được cái suy nghĩ nặng nề mà Blue đã nói ở đây. Nhiều người cũng bu quanh, hỏi Blue chia tay có buồn không. Thực ra là không, thấy nhẹ nhõm thì đúng hơn. Hình như tình cảm nó ra đi từ từ, nên tới lúc dứt là dứt thôi, không uỷ mị khóc than hay dằn vặt gây gổ gì cả. Im lặng, tất cả chỉ là im lặng.

Hình như 6 năm cho Blue cái tính tự lập, đứng vững nhiều quá. Mọi thứ do mình tự xử lý, thì bây giờ cũng vậy thôi. Tại sao lại phải buồn khi mình đã không làm gì sai trái. Hôm nay đọc blog của chị một người bạn, thấy viết toàn trúng ý mình: "Xin hãy thành thật nói rằng tình yêu xưa đã hóa thành tro bụi. Vì phượng hoàng chỉ có thể sống lại từ trong đống tro tàn, trái đất chỉ có thể sinh ra từ một vụ nổ, con người chỉ có thể ra đời trong nỗi đớn đau của mẹ. Và nói rằng mình đau hóa ra là cho mình một cơ hội để tái sinh sau một cái chết của tình yêu." Bởi vậy mà Blue cũng đi tìm hạnh phúc mới (cái này chị Moon biết chị Moon hen!)

Thực sự chưa bao giờ trong 6 năm nay, Blue cảm thấy bình an và được chia sẻ nhiều như bây giờ. Chưa biết mọi thứ trong tương lai như thế nào, nhưng bây giờ, ngay lúc này Blue cảm thấy rất ổn. Chỉ phải tội, dạo này Blue bị chán ăn. Mọi thứ không thực sự nghiêm trọng nhưng Blue cứ thấy ngán, nếu không có người đó chắc 1 ngày Blue không thèm ăn đủ 3 bữa luôn quá!

Nào giờ Blue nói Blue rất là thích giỏ xách. Bây giờ Blue thấy giảm giá mà không bước vô coi luôn, không biết mình có bị gì không ta? Tối hôm qua mẹ cũng hỏi sao dạo này hông đi ngó ngó coi giỏ nữa đi. Trả lời mẹ, tự nhiên con chán quá. Không biết vì thay đổi môi trường hay lòng mình thay đổi nữa. Mẹ nói dạo này Blue ốm đi rồi, trừ cái mặt thì nó cứ tròn tròn nên người ta ít để ý. Haiz, tự nhiên thấy giận mình quá, lớn đầu rồi cứ để mẹ lo, đúng là "có con 100 tuổi lo đến 99 năm".

Giờ đây tự dưng lại thấy thời gian của mình quá là rộng rãi (hơn người bằng tuổi). Chẳng lẽ trước đây những lo lắng, áp lực làm mình khủng hoảng tới vậy sao ta? Bây giờ mình thích một người, mình đi thiệt chậm, từng ngày từng giờ. Mình không hối không thúc, hình như mình sợ người ta ngợp. Vì mình biết ai cũng cần thời gian để chấp nhận những xao động trong lòng, để biết mọi thứ là nhất thời hay là duyên số.

Bây giờ chỉ ước có ai ở kế bên hát mình nghe bài này: 
"Này em, đừng dấu muộn phiền trong mắt sâu
Ðừng giấu bàn tay trong tóc mây
Hãy tựa đầu lên vai anh
Em sẽ thấy muà xuân về rất nhẹ từ trái tim anh nồng nàn yêu em" (Từ Công Phụng)

Em cảm ơn chị Moon vì đã mang người đó lại gần em!

2 comments:

BeBo said...

Viết bài này coi như là dấu chấm hết cho mọi chuyện đã qua nhỏ nhé.
Sống thật vui cho những gì mình đang có hiện tại nha cưng, cô tin rằng chỉ 1 thời gian ngắn con sẽ trở lại nếp sống bình thường Blue hé!

Moon said...

Hu hu, sao bây giờ tui mang trọng trách nặng dữ vậy nè trời, kha kha kha. Hên xui nha :)