Wednesday, August 17, 2011

My singleness (2)

Tự dưng hôm chủ nhận coi Thay lời muốn nói, bật trúng ngay cái đoạn cô MC nói: "Hễ là con gái, khi yêu ai phải tỏ ra yếu đuối, để được người ta chăm sóc, nâng niu thì tình yêu đó mới bền. Còn hễ mà cứ tỏ ra quan tâm, săn sóc cho người ta thì trước sau gì người ta cũng bỏ chạy!" Thở dài một tiếng cho bản thân, vì nghĩ là nó cũng đúng với mình.

Hình như ai quen mình, chưa nói là yêu, cũng đã nghĩ mình rất mạnh mẽ. Hình như cách xử lý mọi thứ của mình vô tình đã che giấu đi cái yếu đuối vốn dĩ bên trong. Mình vốn rất cần một bóng tùng quân để chia sẻ cơ mà, nhưng sao chẳng ai hiểu được nhỉ? Mà càng mạnh mẽ, thì người ta càng thấy người ta "không có việc để làm" và sự có mặt của người ta cũng "không ảnh hưởng đến đời mình mấy" (trích lời khuyên của một chị trong cơ quan).

Tự dưng hôm nay thấy đau, rất đau. Mọi thứ như một cuốn phim chiếu chậm. Nhớ những lần đi chơi, lạnh cóng, co ro trong một vòng tay tưởng chừng như sẽ ôm mình trọn đời. Cuối cùng thì vòng tay cũng lạc lỏng, mình vẫn phải tự lo cho mình. Khi nghĩ là mình đã đồng điệu với một người, thì định mệnh cũng trớ trêu. Đau không thể tả. Đâu là duyên, đâu là nợ?

Lúc trưa ngồi nói chuyện với con bạn chí cốt, nói được một bụng chuyện, nhưng rồi cũng ngổn ngang, thay vì thanh thản. Mình không làm được như nó, không vỗ ngực nói thẳng "Tui sống không cần đàn ông!", nhưng vẫn cứ lo lắng cho người ấy, và rồi "riêng chiều nay em biết một mình em".

Mình chấp nhận chuyện chờ đợi, kể cả cho một thứ mênh mông, vô định. Nhưng sao mình vẫn thấy đau, hay là mình đang thấy uất thì đúng hơn. Lúc sáng có người khuyên "sống thì đừng nên đàng hoàng quá" nhưng hình như mình chả dám làm gì hơn, mình không cho phép mình như thế.

"Khi ta mỉm cười và nói không sao
Là khi ta biết mình đau xé lòng không ít" 
(Nguyễn Phong Việt)

viết cho một đêm nặng lòng


1 comment:

guy said...

đọc thơ Nguyễn Phong Việt nếu mà hiểu chỉ có bưng mặt khóc thôi hehe