Wednesday, December 15, 2010

Thu đi đông tới

Trở lại blog sau những ngày vật vã đua với assignment, midterm tá lả. Cùng 1 dạng bài, nhưng với mỗi người thì nó có sức nặng khác nhau. Như mình, một đứa sem 6, thấy bài 50% thì lo lục tục xin phép interview lecturer, viết nháp câu hỏi, nhét lí thuyết vô, rồi đặt hẹn, rồi đi phỏng vấn, thu âm tá lả. Rồi lại về, vật lộn với bản thu âm, gõ miệt mài ra gần 20 trang, rồi lại thu lại, cắt tỉa còn 10 trang, rồi lại gửi qua cho lecturer coi coi mình viết đúng ý ổng chưa (không thôi ổng kiện chết), rồi mới bắt đầu làm bài. Và lần này là gõ miệt mài, không nhiều sách lắm, nhưng sách nào cũng đọc nát mới kiếm ra thứ để viết cho ra hồn ra vía. Ác thay, môn này bây giờ lại đá xuống sem 2 theo program map mới. Với những người mới học, bài 20 - 50% gần như không có nhiều khác biệt, lại tìm một ông tai to mặt lớn nào đó mình quen biết, hẹn hò cafe cà pháo hoặc không thì tưởng tượng như mình đã đi interview rồi vậy.
Bởi vậy mà mình mệt, nhiều lúc tưởng như chết tới nơi. Ở ngoài thì giáng sinh cận kề, mình thì chúi mũi vô màn hình mà gõ. Gọi pizza ăn để cải thiện tình hình dinh dưỡng thì bị giao trễ, than phiền thì quản lý tiệm gọi qua dằn mặt. Bà con làm ơn cho biết bộ ở US, Domino Pizza tệ dữ vậy hả???

Thời điểm này, có lúc trời Saigon nóng, nhưng như bây giờ thì dễ chịu, chắc bù lại cho mình những ngày cực khổ vừa qua. Gần Noel, mình thích ra khu Tân Định, đông vui, tấp nập mà rất ấm cúng. Mình thích đi bộ, để cảm nhận "những con đường thèm đôi chân vui - đã bao năm chờ đợi". Mình có thể đi từ Tân Định thẳng ra tới khu bán thiệp gần dinh Độc Lập, để thấy một Saigon chậm rãi, để mà nhớ đến nao lòng. Tuyệt nhiên mình vẫn không thể đi lễ ở nhà thờ Đức Bà, dù ngồi hàng giờ với Đức Mẹ Hòa Bình cho lòng tĩnh lại cũng chẳng thấy lâu. Bởi vậy mình thấy mình già.

Mùa giáng sinh, mùa sum họp, nhưng nó cũng là lúc người ta dễ thấy cô đơn. Khi ở Việt Nam vẫn chưa xem nó là lễ, thì mọi sự chuẩn bị cũng chỉ mang tính phong trào. Mà những lúc dễ thấy cô đơn, mình dễ thấy xúc động. Mọi người chắc không nghĩ mình nghe gì trong lúc viết Leadership đâu nhỉ, bài này nè:
"Mẹ có hay chăng con về
Chiều nay thời gian đứng im để nghe
Nghe gió trong tim tràn trề
Nụ cười nhăn nheo bỗng dưng lệ nhoè

Con thấy mẹ yêu đã già
Hẳn là miền quê những năm vừa qua
Chiếc bóng in trên vách nhà
Một ngày một đêm tóc sương phai mờ

Mẹ ơi, mẹ ơi, chuông chùa nào la đà
Nhớ tới, nhớ tới những linh hồn vắng nhà
Một vòng hương trắng xóa
Tình người trong thương nhớ
Gửi người chiến sĩ chết trong xa mờ

Em có hay chăng anh về
Thoạt nhìn người yêu ngỡ trong mộng mê
Ai dám mong chi xuân về
Nào ngờ vườn đêm có bông hoa kề

Anh nhớ những khi não nề
Sầu trên nẽo xa chắn ngang đường đi
Nhưng nước non chưa yên bề
Thì đành tình duyên gác bên lời thề

Em ơi, em ơi xích lại gần đây nào
Nhớ tới, nhớ tới những duyên và số nghèo
Trời làm cơn mưa bão, tình nồng như tơ liễu
Buồn vì ai đó khóc ai trong chiều

Con có hay chăng cha về, lời ca hồn nhiên líu lo ngoài kia
Chinh chiến đã qua một thì, tuổi thơ nở trên biết bao ê chề

Thôi đã hết cơn chia lìa, từ nay mầm non lớn trong tình quê
Như gió thu sau tháng hè, thổi về ruộng nâu lúa tươi xanh rì

Con ơi, con ơi tiếng cười nở chan hòa
Nhớ tới, nhớ tới biết bao trẻ thiếu nhà
Ngoài đường trời đông giá
Một đàn chim nhỏ bé
Gọi về chia sớt miếng cơm khoanh cà." (Người về - Phạm Duy)

Mình nghe rất nhiều người hát bài này, lần nào nghe cũng muốn rưng rưng, dù chả biết là mình rưng rưng cho cái gì, cho chiến sĩ vô danh, cho em hay cho trẻ thiếu nhà? Chết thật, mình già rồi.

Trong những lúc suy nghĩ muốn nghẹt thở như thế này đây, mình hay có những quyết định khác người vào phút chót, hoàn thành bài vở sớm trước deadline 1 ngày, để sau đó đi Phan Thiết với lớp của bạn bên trường đại học hồi đó mình mém xíu nữa là vô, nhưng thôi kể sau (mọi người thấy em hẹn bài gì thì nhớ comment nhắc, chứ không em quên luôn đó nha, già rồi trí nhớ tệ lắm). Chưa biết bình luận sao về chuyến đi, không biết nó làm mình bớt căng hay căng theo 1 chiều hướng khác? Mà tóm lại, nó cũng làm mình thấy mình già đi nhiều, già thiệt, không chối cãi, hic hic.

Về tới Saigon, thay cái personas addon cho Firefox, cho nó sưởi ấm cõi lòng lạnh lẽo của mình trong lúc này. Muốn đi đâu cho thoát khỏi cái tình trạng ủ dột này quá.

Bonus mọi người tấm hình gấu dâu bấn loạn lúc làm bài (chụp bằng Iphone nên ko dc rõ lắm).
Tấm hình trên đồi cát, sao mình béo vậy nè trời???

10 comments:

Tanya said...
This comment has been removed by the author.
Tanya said...

ui trời ơi em gái ơi à, em như thế mà cứ than già thì còn tuổi như chị thì phải than gì đây...a còn chú gì đó đó mà nghe được chắc khóc luôn á....hihihi....Always look on the bright side nhe em gái :)

Happy holidays!

DT said...

Hello Blue, lâu quá mới thấy entry mới của Blue. Chúc kết quả bài vở tốt đẹp. Có suy nghĩ chín chắn sớm thì chưa hẳn là già. Nhận thấy những niềm đau chung quanh mình cũng chưa phải là già. Nghe nhạc và xúc động cũng chưa hẳn là già. Cho nên cứ tha hồ nghĩ và sống theo cái nhìn của mình, miễn sao đừng bi quan là được rồi. Chúc Blue một GS yêu đời nhe. (Nghe Tanya réo tới số tuổi của mình nên phải chạy vô đây, đó vậy mới là già đó huhu).

guy said...

thích cái tư tưởng tuổi tác của DT hen Blue

Skyblue Nguyễn said...

@Tanya: dạ, e sẽ cố gắng live on the bright side (slogan của 1 hãng telecom giá rẻ vừa khai tử ở VN đó c). Hehe, mà c cũng tranh thủ chọc ghẹo ai kia ghê!!!
@chú DT: lâu ghê mới thấy chú trở lại, gs này con lại có assignment để chạy tiếp, loay hoay lại qua tới final nên chưa biết có yêu đời nổi hông nữa.
@a Jazzy: thích thiệt, mà sợ tới lúc e bằng tuổi chú DT thì ngta có réo tuổi mình cũng chạy không nổi nữa đó chớ!!!

DT said...

Thấy Blue bận rộn assignment nên cũng không comment nhưng có tới đọc đều đặn. Học master phải viết nhiều, trình bày nhiều, bây giờ Blue thấy cực, nhưng ra đời sẽ áp dụng rất nhiều đó. Ráng nhe, thi xong là yêu đời ngay đó mà (nói giống như phim Hàn Quốc lồng tiếng Việt không).

Tanya said...

ủa Tanya đâu có réo tên anh DT đâu mà chạy lại lên tiếng vậy chời...Tanya chỉ nói chú gì đó đó thôi mà, hông lẽ có tịch rụt rịt sao ta :))

Blue nghe lời chú DT nhé, thi xong là yêu đời liền...tới lúc đó em nghe bài hát gì hay làm gì cũng thấy mình trẻ đẹp hết á :)) (giống như chị đây nè...hahaha...tự chảnh ớn chưa)

Skyblue Nguyễn said...

@chú DT: dạ Blue hông có hay coi phim Hàn, chủ yếu coi TVB thôi chú ơi, nên hông biết có giống hông nữa! Dạo này Blue ít viết nên nhà cửa lạnh dễ sợ luôn hà!!!

@c Tanya: hihi, tự tin cũng làm người ta trẻ ra mà chị!

Moon said...

Nhí nha nhí nhảnh như vậy thì già làm sao được. Sky ơi à, mấy hôm nay Sài Gòn tấp nập xôn xao quá ha nhỏ :)

Skyblue Nguyễn said...

hì, cảm ơn c, mấy nay e cũng có xuống phố ban đêm (trước 9h là dong về) nên cũng thấy tấp nập, mà chắc gần tới ngày Noel mà e thu xếp dc mới đi dạo quá! (dạo này sale dã man mà hông có dám léo hánh tới cái mall nào hết là c biết em lu bu cỡ nào òi đó, em còn thèm ốc nữa cơ, huhu!!!)